Chiều qua mưa giông, đứng ở ban công tầng 24 nhìn ra sông Hồng rồi nhìn lên trời mây đen, mình nhớ da diết những ngày nhỏ, khi cây cối bắt đầu đung đưa mạnh dần lên, gió tốc cái nắp nhôm che miệng bể chứa nước mưa.
Việc đầu tiên là đi lấy hòn gạch đè lên để cố định miếng che bể, rồi thu nhanh quần áo phơi ngoài dây để chạy quay lại sân tận hưởng bữa tiệc mưa. Có khi một mình, có khi cùng chị họ hoặc một hai đứa hàng xóm.
Thích nhất là lúc trời sầm, mưa chưa rơi mà trời thì mát lộng, kèm theo là chút mùi vị gì đó của cây của đất vườn, mùi quen thuộc lắm mà giờ mình không diễn tả được. Hình như lúc đấy còn một mình nhảy tưng tưng gọi ông trời kêu kiểu mưa ơi rơi đi rơi đi...
Khi những hạt mưa đầu tiên rơi xuống sân bê tông, một cái mùi nóng chả mấy dễ chịu, mà cứ bám riết mình tới tận giờ.
Cứ thế ngắm mưa, xong mình khóc.
Gần chục năm rồi, mỗi lần về quê, chỉ hôm trước hôm sau, mình lỡ hẹn với mưa và chưa có lại được cảm giác ngửi mùi gió giông mát lộng, dưới mái nhà cũ đó.
Mấy nay gần rằm, nhà hàng xóm tự nhiên đốt mùi nhang khác, đáng nói nó lại chính là mùi hương của tuổi thơ. Ngửi mùi hương này thì chưa đầy một giây sau mình sẽ nhớ tới ông nội và những bữa cỗ giỗ.
Hồi bé chỉ khi nhà có cỗ mới được ăn ngon và ăn nhiều. Không biết bọn trẻ con khác trong nhà như nào, riêng mình, khi ông thắp hương và đứng khấn, mình chắp tay theo nhưng trong đầu đang mong là hương cháy nhanh nhanh lên để ông cho hạ cỗ.
Đáng yêu ghê. Ham ăn tới tận giờ.
Một trò vui nữa là hết tuần hương ông sẽ mang tiền vàng đi đốt ở góc sân, mấy đứa tụi mình lon ton chạy theo, vớ cành cây dài dài ngồi gảy tờ tiền chơi với lửa, ríu rít, cho nó cháy đen tới tắt lịm mới thôi. Ông bảo như vậy các cụ mới nhận được tiền.
Kí ức vậy mà giờ lớn lên, chính mình lại tuyên bố hùng hồn với mẹ, sau con không đốt vàng mã đâu đó nhé.
Nay ngửi mùi nhang nhà hàng xóm, mình nhớ ông vô cùng, lại ngồi khóc.
Những ngày giãn cách này, dù cố gắng nhưng sự chán chường vẫn cứ len lỏi.
Mình thèm đi ăn hàng tha thiết, thế mà hôm nay, quên đi bữa dim sum, bữa steak hay chả cá lã vọng gì đó.
Hết dịch, chỉ muốn về quê, thắp cho ông nén hương, rồi ngồi bờ hè đợi một cơn mưa.